Môn Học
Khi còn nhỏ được
đi học là một hân hạnh, nhất là con gái trong xã hội chú trọng giáo
dục nam hơn nữ, các bà nội bà ngoại không được đi học ở trường mà
mình là con gái lại được đi học hết các cấp học là một diễm
phúc. Nhiều trẻ con chung quanh mình
không được tới trường. Nhìn chúng
cả ngày rong chơi lúc đó lại có khi nghĩ sao mà nó sướng quá. Không phải thức khuya dậy sớm đi học mỗi
ngày và không cần thuộc lòng, không làm toán , không học bài làm bài
tập, đọc sách mỗi ngày và chỉ có theo cha mẹ ra chợ và rong chơi. Ba má cứ thúc đẩy đi học và còn có
thầy dạy kèm thêm ở nhà là các cậu nữa. Qua bao nhiêu năm miệt mài học, quá
nhiều thầy cô dạy đủ môn. Có môn
chính có môn phụ. Mấy môn giảng
văn, toán, lý hoá, vạn vật, ngoại ngữ được cho là môn chính tính hệ
số 2, học một lần 2 giờ trong tuần. Còn lại sử địa, công dân giáo
dục, nữ công gia chánh, thề dục là môn có hệ số 1, chỉ học 1 giờ
trong tuần và chỉ được học ở cấp 2.
Như vậy môn học nào được chú trọng hơn và học nhiều giờ hơn
trong tuần và khi thi thì mấy môn đó cũng thi dài giờ hơn. Mấy năm học lớp 10. 11, 12 lại phân ban cũng
chú ý các môn học đi vào các nghành nghề tương lai thì cũng các môn
học này là quan trọng chuyên sâu. Học
xong lớp 12 trường BTX khi tôi học ở Đalat những năm 1968 tới 1974. Nhìn
lại thì mấy môn học chỉ 1 giờ 1 tuần lại là môn mà áp dụng suốt
đời. Thể dục thể thao vô cùng quan
trọng cho rèn luyện sức khoẻ cả đời người chỉ được học 1 giờ 1
tuần nhưng tới lớp 11, 12 đâu có học tại trường. Thể dục
là môn không được chú trọng tại trường toàn con gái lúc đó cho nên tôi
không biết bơi, không biết căn bản thế nào là giữ gìn sức khoẻ và rèn
luyện cơ thể liên tục cho có đủ mạnh mà sống vui cả đời. Nữ công gia chánh là môn học nấu nướng
cũng quan trọng trong đời vì ai cũng phải biết nấu cho mình bữa ăn
lành mạnh ngon miệng mỗi ngày.
Biết cách ăn uống chọn lọc thực phẩm là biết cách sống khoẻ
mạnh. Khi ngồi vào bàn ăn thế nào
là phép ăn uống cho đúng cách lịch sự, ngay cả cách sắp xếp bàn ăn
và cách sử dụng cầm chén đuã muỗng niã cứ bắt chước người lớn
trong nhà mà theo. Môn này không
được học tại trường. Có những môn
học thuộc về mỹ học như khiêu vũ âm nhạc cũng không được học ở
trường. Suốt 7 năm trung học không
được học âm nhạc mặc dù âm nhạc có tên trong danh sách các môn học
trong học bạ. Nghe nhạc ca hát là
một phần của đời sống. hằng ngày từ
bé tới già chết có ai không nhờ âm nhạc mà giải trí. Chỉ tự học cách đọc nốt nhạc và học
chơi loại đàn nào thì tự học nếu cha mẹ cho phép. Từ âm nhạc thì liên hệ tới khiêu vũ, môn
thể dục nhịp điệu cho khoẻ mạnh vì cũng là một môn tập thể dục
theo nhịp bản nhạc nào đó. Không
hề có thầy cô dạy tại trường. Cái
gì trong đời sống cũng gắn liền với mỹ thuật với cái đẹp, mà mỹ
thuật là chỉ được học vẽ 1 giờ 1 tuần 4 năm đệ nhất cấp khi còn
nhỏ, năng khiếu mỹ thuật thì cũng được coi như năng khiếu tự nhiên tự
phát triển trong từng người thôi. Còn
các kỹ năng khác không được học tại trường mà cũng tự học như học
quản lý tài chánh, kỹ năng giao tiếp, nói trước công chúng, cách xử
thế, ngay phong cách xử thế, sống lịch sự cũng tự học. Lớn lên một chút còn có kỹ năng làm
cha mẹ, hiểu về sinh lý giáo dục trẻ con...cũng không có trường lớp
nào dạy, coi như lớn lên tự biết. Không
có ai tại trường hướng dẫn kỹ năng tìm việc làm chọn nghề nghiệp hợp
với mình. Phần lớn cha mẹ muốn
nghề gì thì con theo nghề đó. Còn nhiều
môn học trong đời sống vẫn là tự tìm hiểu tự học với gia đình sách
báo bạn bè, vì không có trường lớp cũng chẳng có thầy dạy mà có
mình tự học tự rèn luyện mình. Đi
học ở trường thì dốt chuyện đời, người không đi học nhiều ở trường
thì giỏi chuyện đời. Môn học tranh
đấu với đời trên thương trường, trong đời sống chỉ có tự học. Ai thông minh lanh lợi sẽ thành công trong
trường đời ai chậm chạp thì thua thiệt sống lóp ngóp nghèo nghèo cả
đời cho dù có học đậu bao nhiều bằng cấp trường lớp.
HMP
August 2015