Friday, July 26, 2024

Duyên Kỳ Ngộ

 


Gặp Gỡ

Hôm đó vào siêu thị mua trái cây. Đang đứng sắp hàng trả tiền thì anh K quay lại nói:

  • Em, người đứng trước mình này là Việt Nam.

Tôi cười với người mặc váy áo trong áo ngoài màu xanh lá cây hỏi:

  • Chào chị, chị là người Việt?

  • Ừ tui là người Ê Đê

Anh K lại hỏi:

  • Ở Việt Nam chị ở đâu?

  • Tui ở Buôn Mê Thuộc

Tôi buồn cười quá nói với chị

  • Tui cũng là người thượng liang biang ở Đà Lạt đó chị.!?!?!?

Tôi xạo xự cho vui, cḥị cũng cười, chị chỉ người con gái trước mặt nói

  • Con gái tui đó

Anh K hỏi:

  • Có chồng chưa?

Chị Ê Đê cười

  • 4 con rồi

Tôi hỏi chị:

  • Chị tên gì?

  • Tui tên Giỏ

Tôi hỏi chị :

  • Con gái tiếng dân tộc của tui gọi là “con chao”, con chao bắt cái chồng, con đẻ ra mang họ mẹ đó.

  • Ừ đúng rồi.

Chị Giỏ cười tươi rói.

Lúc đó mua bán đã xong con gái chị nhìn tôi cười và dẫn mẹ đi.

*****

Tại giữa thành phố Windsor gặp người phụ nữ Ê Đê từ Buôn Mê Thuộc tới định cư cũng như tôi, người Ê Đê theo chế độ mẫu hệ thì phải ???. Trí nhớ của tôi quay ngược lại lúc cha mẹ ở Quảng Đức.

Năm 1961 Ba má tôi dọn tới định cư ở khu dinh điền Quảng Đức. Ba má mở tiệm thuốc ngay chợ Gia Nghiã. Có nhiều người bạn tới mua thuốc, trong đó có ông y tá làm tại bệnh viện là bạn học với má tôi trong lớp y tá tại Đà Lạt là người RhaĐê, Sau này gọi tên mới là người Ê Đê (?) , Cũng có vài cô y tá cùng lớp với má tôi tới mua thuốc lại gặp nhau. Có cô Phượng là hay ghé thăm má tôi và hai bà tâm sự đủ thứ. Cô Phượng tới chơi thấy tôi thích may áo thì cô tỉ mỉ dạy cách cắt may cho tôi nữa.

Có muà hè ba má gởi tôi và em trai qua Buôn Mê Thuộc nghĩ hè tại nhà cậu mợ, cũng nhờ cậu mợ kèm học hè. Buổi sáng hai chị em học làm toán đố, tập làm văn và chính tả do cậu dạy. Chiều cậu dẫn đi phố Buôn Mê Thuộc, lúc đó chỉ có một con đường có tiệm quán...cậu hay tới tiệm sách Văn Hoa mua báo và sách về đọc. Cậu là thầy giáo dạy tiểu học ở Buôn Hô. Có ngày cậu đạp xe đạp dàn chở tôi và em trai, 1 đứa ngồi trước dàn, 1 đứa ngồi sau bọt- ba- ga sau lưng cậu tới trường cậu dạy. Tới vườn trường hái bắp và đậu đuã. Đi chơi lòng vòng quanh trường rồi cậu lại gò lưng đạp xe đạp có 2 bao bắp và đậu móc ngay tại hai bên tay lái, thêm 1 đứa cháu ngồi ngay dàn xe, 1 đứa ngồi sau lưng và đạp từ từ về nhà, tôi nhớ khi nào lên dốc 2 đứa cháu xuống xe leo dốc với ông cậu hì hục đẩy xe đạp với 2 cái bao nhỏ bắp và đậu 2 bên tay lái. Nghĩ lại cũng nặng và khó xoay xở tay lái mà sao lúc đó cậu vẫn dẫn chúng tôi đi nhiều lần. Có lần ông bà ngoại lên thăm ở lại. Ông ngoại cũng đi tới trường cậu dạy và còn chụp ảnh nữa. Nhờ vậy chúng tôi còn mấy tấm ảnh chụp trong 1 ngôi trường nhỏ trong Buôn Hô ở Buôn Mê Thuộc.

Nếu tôi nhớ không sai thì Việt Nam có khoảng 55 chủng tộc thiểu số. Các vùng cao nguyên mà gia đình chúng tôi đã sinh sống đều có các sắc tộc khác tới sinh sống lâu đời cả ngàn năm trước phải không ???. Khi ở Quảng Đức ba tôi vẫn giao tiếp thân thiện với nhiều tộc trưởng các bộ tộc Kờ Ho, Hờ Mông...Nói chung gọi là người thượng.

Còn khi tới định cư Canada thì ở đây có First Nation People đã định cư cả ngàn năm. Chuyện vui là ngay tại thành phố Windsor lại có duyên gặp người dân tộc Ê Đê sinh sống. Thật là duyên kỳ ngộ ha. Tôi và chị bạn mới chụp 1 tấm ảnh kỷ niệm. Khi đứng gần chị chụp ảnh tôi lại ngửi thấy mùi nắng khét trong không khí như “mùi thượng” đặc trưng năm xưa ở cao nguyên Gia Lai và Đắc Nông lúc còn nhỏ.

Cám ơn đã đọc chuyện xưa của MỹPhương.




No comments:

Post a Comment