Mợ
Tôi
Mợ
là vợ của cậu, cậu là em trai của má tôi, cậu
Bốn. Cho nên tôi thành ra cháu của mợ. Bao nhiêu năm
qua rồi mỗi người mỗi nơi, cũng ít thư từ qua
lại với mợ nhưng tôi vẫn thường xuyên liên lạc
với các con gái của cậu mợ nên vẫn biết tin
tức gia đình cậu mợ. Kể ra mới tự nhận mình
sao mà hờ hững với mợ quá. Mà khi nào được
ở gần mợ thì cũng được mợ thương như con và
cả mấy chị em họ chăm sóc đối đãi nồng hậu
thân tình một nhà ấm áp. Ôi nước mắt chảy
xuôi và tình thương chảy xuống đó mà, con cháu cứ
hưởng ân huệ của bề trên!
Nghe
mợ muà thu đi thăm con cháu ở tuổi 79 càng phục
mợ khoẻ mạnh hơn cháu, mợ không ngại đường xa
leo lên máy bay 24 giờ từ Saigon bay tới Toronto đi thăm
con và cháu ngoại. Nói tuổi mợ là tôi đoán vì
mợ lớn hơn tôi 12 tuổi, mà tôi năm nay 67 cho nên cả
mợ và cháu đều lão niên cả rồi. Bốn năm
trước khi con gái sinh con, mợ đã qua Cà- na- đa này
ở lại cả năm chăm chút đứa cháu nhỏ từ mới
sinh cho đến biết đi rồi mới quay về quê hương
Mũi Né. Tôi cũng được dịp thăm viếng ở lại
với mợ cùng một nhà. Suốt mấy mươi năm qua khi
gia đình tôi ở đâu thì cậu mợ cũng luôn có dịp
tới thăm viếng gặp gỡ ở lại cùng nhau. Đây là
duyên nợ từ vạn kiếp trước có phải không nhỉ???
Cho nên dù có ở đâu và xa xôi cách mấy sông mấy
biển mấy lục địa to lớn thì cũng hội ngộ như
mợ và tôi.
Nhớ
chuyện xưa lúc tôi còn bé, lúc cậu mợ kết hôn
không lâu thì có đến nhà ba má tôi ở chơi vài
tuần vào mùa hè. Ba má tôi lúc đó cũng còn
trẻ đưa nhau tới khu dinh điền mới là Quảng Đức
để lập nghiệp. Vùng kinh tế mới mở có nhiều
công trình xây dựng nên ba tôi trở thành người
thầu xây cất. Ba má mới xin được miếng đất
cất nhà mới trong khu dân cư di dân mới tới. Nhà
gỗ ba gian xung quanh đất còn trống hoang sơ có thể
để làm vườn khá rộng rãi. Cậu mợ cưới
nhau ở Buôn Mê Thuộc mà qua Quảng Đức năm đó
khoảng năm 1964, sau này ngẫm nghĩ tôi nhận ra là hai
người đi hưởng tuần trăng mật lần đầu tiên
sau khi cưới ở tỉnh kinh tế mới Quảng Đức, nơi
rừng cao nguyên mới được khai phá thành tỉnh lỵ
và thị xã Gia Nghiã. Buôn Mê Thuộc hay Quảng Đức
những năm đó đều là nơi ít người đèo heo hút
gió, nhiều người Thượng Kờ Ho, Ra Đê.....nhiều
buôn thượng nhiều nhóm sắc tộc sống theo buôn
làng hơn người chủng tộc Kinh.
Tôi
nhớ cậu mợ đi xe đò tới vào buổi trưa. Mợ
đến nhà năm đó mặc áo dài tím Huế thước
tha. Tóc dài ngang lưng đội nón lá xạch túi xách
hành lý nhỏ và mợ cười tươi rất xinh đẹp. Mợ
lúc chưa lấy chồng là thợ may trong tiệm may áo
dài nổi tiếng duy nhất ở phố chính Buôn Mê
Thuộc, còn cậu là thầy giáo dạy tiểu học trong
buôn Hô. Mợ khéo tay nhanh nhẹn vui vẻ ba má tôi rất
thương mợ và khen cậu duyên may có người vợ tốt.
Tôi
rất thích mợ vì mợ chỉ cho tôi may áo cho búp bê,
mợ chịu khó cùng tôi chơi búp bê và lấy vải
vụn mau áo đầm cho búp bê. Tôi rất thích vì may
tay thôi mà mợ may rất khéo.
Tôi
tìm trong đám hình ảnh mà mình có, không có tấm
ảnh nào chụp cậu mợ lúc mới cưới. Chỉ có
ảnh cưới con gái con trai thì cậu mợ đứng chung
với nhiều người khi hai người đã già già. Như
vậy là bị bỏ qua thời gian trẻ trung tươi đẹp của
hai người rồi. Cậu lúc đó là nhà nhiếp ảnh
nghiệp dư bên cạnh nghề cầm phấn đó chứ. Ôi
uổng quá thời gian đã qua xa xôi rồi. Cậu mợ
lúc đó trẻ đẹp biết mấy. Mấy năm trước khi
gia đình tôi đã định cư ở Bắc Mỹ, chúng tôi
không về quê ngoại thăm cậu mà cậu đi nửa vòng
trái đất đến thăm và ở lại nhà tôi. Cậu và
ông chồng của tôi rất "kết " nhau, hai cậu
cháu thường xuyên tâm sự bên vài chung rượu bia.
Chuyện đàn ông quan tâm toàn là những sự kiện
quốc tế nóng bỏng trên trái đất. Tôi thường
chọc ghẹo anh xã mình là sao mà đàn ông nói toàn
chuyện xa xôi vạn dặm hay là chuyện trên mây vậy???
mà chuyện trước mắt thì chẳng màng gì cả. Anh
nói ngay: "em lo chuyện trong bếp cho anh, biết gì
mà nói lộn xộn, để anh với cậu nói chuyện
của đàn ông". Cho nên chuyện của tôi là chuyện
trong nhà thôi nhé. Mỗi ngày anh xã "lái trâu đi
cày" khi chỉ có 2 cậu cháu ở nhà tôi hỏi
cậu:
-
Hồi đó làm sao mà cậu quen được mợ ?
Cậu
ngẫm nghĩ lục lọi trí nhớ rồi mới trả lời
-
À Lúc cậu đi dạy cậu ăn cơm tháng thì mợ là
thợ may cho tiệm may mà nhớ lại hình như bà chủ
tiệm đó còn có dịch vụ nấu cơm tháng cho nên
cậu với mấy ông thầy giáo độc thân nữa nhờ
ăn cơm tháng mà cậu quen mợ. Mợ nấu ăn rất
ngon, tính mợ vui vẻ, cậu thích người hay cười
dể thương.
Tôi
tự hỏi lúc đó mấy cô thợ may mà còn kiêm làm
thợ nấu bếp cho tiệm may nữa. Bà chủ tiệm may
kiêm dạy nghề cho con gái này lời quá xá. Khi nào
đó tôi phải tâm tình chuyện xưa cho mợ kể lại
sao mà mợ ưa cậu là anh thầy giáo này, rồi để
anh cầm tay đưa nàng về "dinh" là căn nhà
thuê trống rỗng chứ không phải dinh thự xa hoa lộng
lẫy của hoàng tử đẹp trai giàu có như chuyện cổ
tích...
Tôi
nhớ tới lúc cậu mợ có con gái đầu tiên ba má
tôi gởi tôi và em trai kế vào suốt mùa hè qua Buôn
Mê Thuộc ở với cậu mợ để cậu dạy kèm cho
tôi học trước chương trình lớp nhì, còn em trai là
lớp tư. Lúc tiểu học năm 1966 khi hai chị em tôi theo
học thì lớp 1 gọi là lớp năm, lớp 2 là lớp tư,
lớp 3 là lớp 3, lớp 4 là lớp nhì, và lớp 5 là
lớp nhứt. Lúc đó mợ mới có em bé mới sinh
nên không làm thợ may nữa mà ở nhà chăm sóc
chồng con, và tự nhiên còn "mọc ra" thêm 2
đứa cháu của ông chồng nữa. Tôi nhớ năm đó
còn có ông bà ngoại ghé thăm cháu bé mới. Cho nên
hai chị em tôi còn được gặp và ở lại một đoạn
thời gian ngắn với ông bà ngoại. Mà không chỉ ông
bà ngoại mà còn gặp cậu Ba là anh kế của cậu
ghé thăm.
Hôm
cậu đi tới chỗ lấy khai sanh cho em bé cậu dẫn
tôi đi theo, cậu cho xem khai sanh rồi cậu giải thích
tên em bé là "mây muà thu" cậu nói muà thu
cao nguyên bầu trời trong xanh và mây trắng bàng bạc
rất đẹp. Nên em bé xinh xắn là cả bầu trời
muà thu rất thơ của cậu mợ.
Nhiều
năm trôi qua nhiều em bé ra đời là "nước muà
thu", "trăng muà thu"....đến em gái Út "
cỏ
muà thu" thì mợ dành gọi em là "viên ngọc
quý màu hồng". Cỏ là "thảo" trong câu
thơ "Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo" đó là
1 câu trong bài thơ"Hoài Cảm" của Bà Huyện
Thanh Quan. Nhưng ở vùng quê hẻo lánh mấy ai hiểu
cổ văn thơ thẩn ý nghiã sâu xa thăm thẳm và cao
quý như vậy, "cỏ" là cỏ dại là rơm rác
đâu có nghiã lý gì. Mợ cũng vùng lên sau bao năm
nhân nhượng để có con gái mang tên là viên ngọc
đỏ Ruby lấp lánh mà mợ thích. Ngang đó thì thôi
mợ không đẻ thêm cô nào nữa. Bốn gái và hai
trai cũng nhiều. Vậy là cả đời mợ có được
viên hồng ngọc rồi
!!!.
Còn
thực tế
hơn
nữa là ông chồng thầy giáo có thơ văn thi phú
thế nào cũng chưa bao giờ lãng mạng mua nhẫn kim
cương và hoa tươi tặng vợ. Cho nên hình như mợ
không có chiếc nhẫn cưới vòng tay kim cương hay
hồng ngọc nào đeo tay, chỉ có hai bàn tay trống
không làm việc thoăn thoắc cả đời. Còn hoa thì
tháng nào mợ cũng tự mua hoa vạn thọ, hoa huệ hay
hoa sen... cắm lên bàn thờ dâng cúng ông bà cha mẹ
"chồng" của mợ, không thấy mợ thờ cha mẹ
mình trên bàn thờ này, có lẽ con gái lấy chồng
thì thuộc nhà chồng còn anh trai mợ sẽ lo thờ
phượng ông bà cha mẹ của mợ. Cậu Mợ cũng làm
nhiều của cải xây nhà cao cửa lớn và xe lớn xe
nhỏ nhưng hình như chiếc nhẫn để đeo không thiết
thực mà sự nhẫn nại và tình thương gia đình và
tình nghiã gia tộc là quý giá hơn cả.
Tháng
9 vào thu hoa lá chuyển màu. Sáng nay trong vườn vừa
nở đoá hoa màu cam thơm ngát. Người ta hay ví phụ
nữ như đoá hồng thơm này. Tôi nghĩ người phụ
nữ như mợ tôi phải là viên hồng ngọc hay là viên
kim cương quý nhất trên đời này.
Nhìn
ảnh mợ ngồi xe lăn cho cô nhân viên phi trường đẩy
lên máy bay đi nửa vòng trái đất thăm con cháu.
Thương mợ quá. Khi mà ba má tôi rồi cậu Ba và
cậu Bốn chồng của mợ đã về sum họp với ông
bà ngoại. Mợ còn đây là đại diện cho tất cả
tiền bối gia tộc. Cầu ơn trên phù hộ cho mợ
luôn khoẻ mạnh vui vẻ với con cháu.
Thương
mợ và tạ ơn mợ thương yêu chăm sóc chúng cháu
khi còn nhỏ.
Thursday,
September 28, 2023