Ông Trời Đi Trốn
Rồi
Sáng sớm nay
nhìn ra cửa mặt trời chiếu sáng tôi vui mừng “hôm nay trời nắng
đẹp”. Sáng nào con gái cũng dậy
sớm làm thức ăn điểm tâm rất nhanh, rồi sau khi ăn cô sửa soạn nhanh,
xong vào khoảng 7 giờ hay kém 10
phút hay sau 10 phút là cô rời nhà đi làm. Hôm nay ăn
điểm tâm xong trước khi đi làm cô chào má “I love you” rồi cười
cười chỉ tay ra cửa “ông trời đi trốn rồi đó má”. Tôi
chợt nhận ra mới mươi phút trước ánh nắng chan hoà thì bây giờ
mây giăng. Tôi một mình ở nhà tới
chiều, tuỳ bửa 4, 5 hay 6 giờ con gái mới về tới nhà. Hôm nào trực thì hơn 8 giờ tối mới về
nhà. Tối về nhà còn có khi tiếp
tục viết lách đọc tài liệu nghiên cứu.
Vậy mà chiều thứ hai cô đi làm về là đi học vẽ. Thứ ba chiều về cô đi học đàn. Chiều thứ tư cô đi học tiếng Pháp ở
College. Thứ 5 và thứ 6 là ngày cô
hay trực nên có lẽ vì vậy mà cô không kiếm gì đó để học thêm. Hôm kia cô đi sớm nhưng mấy phút sau chạy
về nhà lại đổ hết đồ và giấy tờ sách vở vô cái ba lô mang lên vai,
xong hì hục bơm xe đạp đẩy xe đạp ra khỏi nhà nói “ xe sáng nay không
nổ máy” tôi nhìn ra cửa “ sáng nay trời âm u nhiều mây, gió nhiều
lạnh quá” “ không sao Bé đạp xe sẽ nóng người lên mà cũng gần thôi
đạp xe 15 phút tới” Cô vội đi nhanh không nói gì hơn. Tôi nhìn qua cửa
ban công, building có chữ H to nhìn thấy có vẻ gần thôi. Ở đây mà nhìn được như vậy là gần rồi
vì sống thành phố này mà đi làm ở thành phố lân cận khoảng cách xa
cả trăm cây số là chuyện thông thường.
Chiều về cô gọi
hãng xe, họ cho người tới câu bình cho nổ máy . “Vì Bé quên tắt đèn nhỏ trong xe mà
bình điện bị exhuasted”. Chờ máy xe
nổ xong hai má con chạy xe lòng vòng cho bình điện sạt lại, cô chở
tới nơi mà tôi chưa tới, chạy vòng khu down town trung tâm thành
phố. Con gái nói “má đi xe bus tới
đây đi chơi đi bộ có nhiều cửa tiệm .
Lần sau Bé biết làm gì khi bị như vậy rồi, nhờ ai cũng được
câu bình cho mình chứ không cần gọi hãng xe chờ lâu quá”. Tôi nghĩ thầm muà này là muà xuân mà
còn lạnh vậy. Nhưng ngồi trong xe
mà chờ trong muà đông cả giờ có lẽ chết cóng mất. Con gái kể : “ hồi sáng trời lạnh
nhưng Bé toát mồ hôi đạp xe’. Tôi
hỏi “con có đi tới văn phòng con không?” cô trả lời “có chứ” tôi nói
ngay “xa à “ Bé cũng nói liền “ không xa gần thôi con đạp xe mất 15
phút thôi”. Tôi hình dung con đường lên dốc xuống đồi mà cô đạp xe đạp
đi làm. Cô là bác sĩ thực tập tại
bệnh viện và bệnh viện có hai cơ sở cách xa nhau nên di chuyển qua
lại cũng xa, cô có clinic riêng đặt một trong 2 cở sở nên phải làm
việc 2 nơi. Lái xe hơi thì tiện nhưng lái xe đạp thì quá vất vả. Ngày xưa đi dạy học, đi chợ, đi chơi ở
Đàlạt tôi hay đi xe đạp. Có khi chở
hai đứa con một đứa nhỏ ngồi yên trước, một đứa ngồi sau trên chiếc
xe đạp mini nhỏ xíu. Đứa nhỏ đi gởi nhà trẻ, đứa lớn hơn đi mẫu
giáo rồi mới chạy tới trường.
Đường lên dốc thì dẫn đi bộ, đường bằng bằng thì mới đạp,
còn khi xuống dốc phải thắng cho chạy từ từ. Có lẽ đọc được ý nghĩ của tôi con gái
nói “khi lên dốc Bé phải dắt lên vì đạp nặng quá”. Bé còn cười vui vẻ đã đi làm bằng xe
đạp. Đi xe đạp mà thời tiết trong
sáng có nắng ấm thì vui chứ thời tiết âm u mưa rắc rắc cũng phiền
chứ chẳng vui gì, vậy mà con gái vẫn vui vẻ cười. Cô luôn lạc quan ung dung tự tại trong
mọi tình huống. Ở đây thời tiết
mát lạnh hơn miền nam, sáng sớm sương mù mù cảnh vật mờ ảo nhiều
khi nhớ Đà Lạt, không biết nay có còn Đà Lạt sương mờ giăng trên hồ
Xuân Hương. Tôi hay ra ngoài đi bộ
mỗi ngày khoảng một giờ. Lựa giờ
trưa đi ra ngoài, có hôm nắng rực rỡ nhìn có cảm tưởng ấm áp, nhưng con
gái dặn trời nắng nhưng ra ngoài thì vẫn lạnh má phải mặc áo khoác
đó. Khi nào trời nắng sáng con gái
nói với má “ông trời xuất hiện rồi đó má”. Lác sau nhìn trời âm u con gái nói “ông
trời đi trốn rồi má à, ở đây mặt trời hay đi trốn”. Tôi hên vì lên đây tuần này ông trời
xuất hiện mấy ngày liên tiếp ấm áp.
Nhờ mặt trời không đi trốn nên tôi đi chơi ngắm cảnh thành phố
trong nắng sáng vui vẻ.
HMP
May 2015
No comments:
Post a Comment