My Father’s
Dream – Giấc Mơ của Cha Tôi
Tôi gọi cha mình
là Ba. Tôi là đứa con lớn nhất và
được nghe nhiều lời tâm sự của cha mẹ.
Được có cơ hội đi với cha từ Đà lạt ra tới Huế, khi còn trẻ
ông theo xe chở hàng hoá rau cải từ đàlạt ra Huế và những gì xảy ra
trong thời niên thiếu ông đem ra kể khi có dịp đi ngang qua bất cứ
thành phố nào dọc quốc lộ 1. Tôi
nhận ra điều ước muốn của ông là luôn ao ước đi học trở thành kiến
trúc sư, hay kỹ sư. Ông rất quý
những người bạn kỹ sư có thời ông hợp tác làm việc. Nhưng bản thân ông thì không có cơ hội
học hết trung học, Ông thường nói
với tôi phải cố gắng học có bằng cấp và có công việc từ sự học
này, con sẽ có cuộc sống tốt đẹp được mọi người kính mến, con không
phải bươn chải khốn khổ vì miếng ăn hằng ngày rồi cả đời chỉ làm
sao lo có đủ ăn mà không làm gì khác được. Ông thúc đẩy tất cả các
con đi học, tìm trường tốt cho con học.
Khi nào nhớ cha mình tôi luôn nhớ ba cứ lo nơi ăn ở cho con tốt
đẹp và nhất là nhà gần trường cho các con tiện đi lại học
hành. Trong những giai đoại khó khăn
thì ba tôi vẫn tự xoay sở sinh sống làm sao cho các con tiếp tục
học. Có một giai đoạn tại nơi
chúng tôi sinh sống việc học hành trở nên khó khăn. Người ta tạo ra nhiều cản trở cho trẻ
con qua lý lịch qua thành phần gia đình.
Chúng tôi thuộc gia đình buôn bán, ở tại thành phố nhỏ Đàlạt
hơn ba chục năm trước. Khi học xong trung học muốn vào cấp học cao hơn phải thi vào trường
mà mình chọn, thi đủ điểm rồi thì danh sách đưa về địa phương, các học
sinh đủ điểm và kèm thêm bản kê khai lý lịch 3 đời. Học sinh sẽ được ban tuyển sinh chấp
nhận cho đi học dựa vào bản lý lịch mà họ gởi qua xét tại địa
phương. Như vậy học sinh trong những
năm đó đa số chọn gởi đi học nhờ bản lý lịch chứ chưa chắc đủ khả
năng. Lý lịch gia đình được phê
duyệt qua phường là gia đình thuộc hộ buôn bán và còn bị kiểm kê
trong chiến dịch đánh tư bản mại sản thì không thuộc thành phần để các
con trẻ được tiếp tục vào các trường trung cấp cao đẳng hay đại học. Ngoại trừ người con đã học trường đại
học từ trước 1975 thì có thể cứ tiếp tục. Những đứa trẻ lớn lên chẳng vướng víu
bụi trần tự nhiên được xếp hạng thành phần gì đó và không được đi
học như khả năng và ý muốn. Do gia
đình bà con của ba có người làm việc trong ban tuyển sinh thì chính
những người này đến gặp ba tôi nói chuyện và mới biết những khó
khăn cho chuyện đi học lên tiếp sau trung học. Ba tôi đã có cơ hội đi một vòng từ nam
ra thủ đô Hà nội trở về, ông băn khoăn cho tương lai con cháu. Kết quả ông đầu tư liều mạng cho con
vượt biển. Hoặc là sống với cơ
hội mà mình được phát triển trí tuệ đóng góp xã hội và chính bản
thân mình qua đó sống đàng hoàng danh dự hay là về bên kia thế giới
với tổ tiên. May là phúc đức của
gia đình chúng tôi đã may mắn đến sinh sống ở Bắc Mỹ, cơ hội học hỏi mở cánh cửa rộng rãi
cho những ai muốn học. Tất cả anh
chị em chúng tôi 9 đứa đã tốt nghiệp college hay đại học. Một điều mơ
ước của cha tôi dành cho con đã được viên mãn. Giấc mơ của ba về các cháu của ông vẫn
mãi mãi không dứt và chúng tôi nối tiếp ước nguyện của cha mẹ xây
dựng cho thế hệ kế tiếp. Các cháu
lớn lên vài đứa cháu đã học xong college và đại học. Chúng tôi có chín anh chị em không ở gần
nhau trong cùng một thành phố.
Chính sử dụng facebook và qua hình ảnh mấy đứa cháu tôi mới
biết các cháu lớn ra sao, vui vẻ với bạn bè cùng trang lứa. Mỗi ngày tôi khấn nguyện tạ ơn ba má, và
chúng con sẽ tiếp tục chăm sóc các cháu cẩn thận như ba má đã chăm
sóc chúng con. Luôn thương và kính nhớ
Ba Má.
No comments:
Post a Comment