Ước Mơ Của Cha
Giấc mơ của cha
tôi mà qua hành động lời nói làm tôi cảm nhận ra là tất cả các con
có học hành tới nơi tới chốn và từ kết quả đó có đủ tư cách đạo
đức sống tốt và vươn vai ngoài đời mà tiến lên. Học tới nơi tới chốn là học tới đâu? Khi còn trẻ cha tôi muốn trở thành kiến
trúc sư. Vậy mà ông đã không thể
đạt giấc mơ này, ông đã phải rời trường Khải Định mà sau này là
trường Quốc Học Huế. Ông lăn xả
vào đời vừa học vừa làm nhiều nghề.
Ý tưởng thành kiến trúc sư chỉ tới mức là người thầu khoán
trong một thời gian đi xây dựng nhà cửa. Rồi tiếp tục nghề buôn bán
vậy thôi. Dù trong hoàn cảnh nào
thì ông cũng thúc đẩy chúng tôi đi học.
Thường xuyên theo dõi chuyện học hành sinh hoạt của tất cả các
con. Con nhỏ bắt đầu đi học cho tới
con lớn đi học trường nào và học ra sao ông đều để ý cẩn thận. Theo ước mơ của ba tôi tất cả chúng tôi
đã cố gắng học tập “tới nơi tới chốn”.
Cố gắng tới mức tốt đa trong khả năng mình, Có người tốt nghiệp college. Có đứa tốt nghiệp đại học, có đứa
master....bây giờ bầy cháu cũng cố gắng cho học tập chuẩn bị vào
đời như ông đã ước muốn. Ở nơi đây một
điều tôi biết rõ là trẻ con lớn lên không có chế độ phân biệt ưu đãi
cho thành phần gia đình loại này loại kia trong xã hội để rồi căn cứ
vào lý lịch vài đời mà phải cho đậu và cấp bằng, hay loại trừ ra
khỏi trường học mà không tính vào tài năng. Ba tôi coi trọng làm người có giáo dục
và ở đây là nơi mà con cháu ông sẽ được khuyến khích học hỏi suốt
đời. Ông quan niệm trẻ con cần tiến lên bằng giáo dục và rồi tiền
bạc địa vị sẽ có sau khi “học tới nơi tới chốn”. Tôi nghĩ theo ông “ học tới nơi tới chốn”
là học xong tốt nghiệp đại học, có cấp bằng và có danh xưng mà
người đời kính nể...ra đời sẵn sàng có bao nhiêu viêc cho mình tự
chọn tự chủ vui vẻ làm suốt đời mà không phải lăn lộn làm đủ nghề
lao đao lận đận vất vả với đời sống thiếu trước hụt sau về tài
chánh, và không được kính trọng. Ba tôi đã rất thương quý má tôi và nghề
y tá cuả bà. Ông muốn con có đứa
thành bác sĩ. Ông muốn tôi học
nghành y, tôi chỉ có năng lực học xong đại học sư phạm thành cô giáo sinh
vật. Ông thất vọng vì tôi và có
lẽ thất vọng hơn vì chẳng có ai trong 9 đứa tôi học thành y tá hay
bác sĩ hay nha sĩ. Mấy người em
trai thích computer và máy móc. Em gái thích làm cô giáo nên thành cô
giáo, người em gái khác thích làm việc với computer cho nên học vi
tính. May mắn có cháu gái ông đã thương kính sự hy sinh và hoài bảo
của ông mà học ra bác sĩ y khoa.
Chúng tôi từng ngày sẽ đi tiếp con đường “học tới nơi tới chốn”
mà ba tôi đã vạch ra. Sống ở nơi
mà trẻ con được tự do học hỏi được chăm sóc bảo vệ cho tới
già. Người goá buạ cũng được giúp
đỡ chăm sóc. Mọi người dân được
chăm sóc y tế tối tân và tốt đẹp như nhau. Xã hội bình đẳng... Ba tôi đã mất 1985
khi chúng tôi đã đủ lớn khôn tự lực.
Trước khi ra đi ba tôi đã tìm nơi bình an cho chúng tôi đến cho
nên tôi nghĩ ông đang mĩm cười nơi cõi xa.
HMP
June 2015
No comments:
Post a Comment