Nẻo Về
Lúc còn nhỏ đâu
có bao giờ thắc mắc suy nghĩ già rồi con người đi về đâu, cũng không biết
đạo hay theo đạo gì. Cho tới khi thấy ba má thỉnh
tấm ảnh bồ tát Quan Âm về đặt bàn thờ.
Có thêm giỗ kỷ niệm ngày ông nội ông ngoại mất. Vậy là mình biết ba má theo đạo Phật
và thờ cúng ông bà. Năm mới hai
người có đi chuà gọi là xuất hành đầu năm. Trong năm hai ông bà cũng ít đi chuà, quanh năm lo làm lụng nuôi đàn con đông
đúc thêm hoài. Ba má cũng ăn chay
tháng mấy ngày như rằm và mùng một, vậy là mình học thêm đạo Phật
ăn rau quả không sát sinh mà sao không chỉ ăn rau quả mà chỉ ăn chay
vài ngày thôi. Ba má đi chuà thì
thầy tặng cho sách báo Đạo Phật, mình ham đọc sách nên mở ra đọc chuyện cổ tích làm ác
nói ác hay một chút lầm lỗi sẽ đọa địa ngục, còn ăn ở hiền lành
sẽ về niết bàn cực lạc sau khi chết.
Có năm lớp 2 học trường công giáo được học giáo lý cũng xuống
địa ngục nếu lầm lỗi nhỏ thôi như nói láo cũng chỉ về địa ngục chịu
hình phạt chứ khó về thiên đường sau khi chết. Khi vào trung học có đọc sách Nẻo Về
Của Ý tác giả Thích Nhất Hạnh. Những
cuốn sách của thầy viết văn chương nhẹ nhàng bay bổng. Chính cuốn sách này tạo cảm hứng đọc
thêm nhiều sách Phật khác và còn có ý muốn đi vô chuà tu. Bây giờ thì hiểu tu tập là tu tâm tu
sửa làm mới thân tâm mình trong bất cứ hoàn cảnh nào. Khi qua sinh sống ở quốc độ Tây phương
cũng mong ước có ngày được gặp thầy Nhất Hạnh. Mấy năm trước khi thầy và tăng đoàn
Làng Mai tới St. Catherine Ontario, mình ở gần mà lại bị bệnh shingles
trên mặt không thể đi được. Mất cơ
hội ngàn năm một thuở. Mỗi năm mình
càng già thêm nhiều tuổi tự nghĩ mình đang bước trên đường gần về nhà
cuả ông bà cha mẹ.
Nhiều khi tự hỏi
đi
tham dự các khoá
tu để biết nẻo mà về
sau khi ra khỏi thế giới ta bà này có phải không? Như mọi người
thường làm, người ta làm mình cũng làm theo thì mới mong về cõi tây
phương cực lạc, có về được không, hay về đâu?. Có mua bộ sách
Phật Học mang theo từ lúc ở Việt Nam để đọc nhưng nhiều từ Hán Việt và đọc cũng hiểu
mà đọc quên trước quên sau. Học
tụng kinh thì đọc chú đại bi chẳng hiểu gì cả và nhiều từ lạ không
hiểu nhưng linh chú thì cũng đọc và học thuộc, bây giờ đọc sách và nghe giảng thì cũng hiểu thêm ý nghiã
chú đại bi. Rồi ba mất má siêng
tụng kinh cầu siêu cho ba sáng tối.
Nhưng vẫn chỉ nhìn thấy tụng kinh quỳ lạy, kính trọng chư tăng
rồi cúng dường...cha mẹ làm sao mình lớn lên cứ theo đó mà làm lại mà
chẳng tìm biết rõ ý nghiã cúng bái lễ nghi trong mọi hành động là
sao?. Có hôm nghe thầy Pháp Hòa
giảng rõ tỉ mỷ ý nghiã vì sao cúng hương hoa trái cây và ý nghiã
vái lại mới mở trí mình ra một chút.
Càng ngày có đọc thêm sách của các thầy viết tiếng Việt qua
internet về đạo Phật, có học thêm được
mỗi ngày một chút. Sách dịch từ
tiếng Anh ra tiếng Việt lại cũng dể hiểu để học thêm. Như vậy cũng tiếng Việt nhưng có ngôn
ngữ hán Việt mà muốn đọc sách Phật cho hiểu thì phải học như học
ngôn ngữ mới. Đối với mình không còn
có thì giờ mày mò học chữ Hán Việt này. Sống ở quốc độ mà ngôn ngữ chính là
tiếng Anh, học hiểu rõ tiếng Anh nói viết thông thạo cũng khó lắm
mới được. Nên chỉ dành thì giờ học sách Phật bằng tiếng Việt là
chủ yếu, đọc thêm tiếng Anh để học từ ngữ Phật giáo bằng Anh ngữ
cũng khó rồi. Mỗi ngày đều học
hỏi thêm về kinh sách đạo Phật nhưng học hoài cả đời cho tới chết cũng
học không hết đâu. Ông bà cha mẹ đã
ra đi hết, con cháu cũng theo cách ông bà làm là thờ ông bà cha mẹ,
đặt hình lên bàn thờ tưởng nhớ, tới chuà cầu siêu. Mỗi ngày mình dành thời gian thiền và
cầu nguyện trước bàn Phật và tưởng nhớ tạ ơn ông bà cha mẹ. Tới phiên mình chết thì mình đi về đâu
đây? Học đủ thứ, đọc sách lung tung tiếng này tiếng kia cho nhức đầu
rồi cuối cùng thì mình khẳng định với mình sẽ về nơi những người
thương yêu mình. Vì những người đó đã mang mình vào đời
và vui mừng khi mình ra đời thì sẽ hoan hỉ chờ đón mình trở về với
họ. Cho nên rốt cuộc nẻo về của
mình là đi về một cỏi với ông bà cha mẹ của mình thôi.
HMP
Wednesday, September 07, 2016
No comments:
Post a Comment