Monday, September 19, 2016

Hái Dưa Hấu

Hái Dưa Hấu







Mới sáng sớm thứ bảy có bạn gọi Chủ nhật đi hái dưa hấu ngoài farm.  Nghe thích quá, chỉ được hái trong đúng trong 1 ngày đó thôi.  Mà 12 giờ trưa farm mới mở cửa, như vậy có được vài giờ đi vòng trong ruộng dưa.  Hôm sau người ta cày sạch làm đất chuẩn bị cho vụ mới trồng thứ khác.  Đường đi tới hơn 1 giờ lái xe.  Chủ nhật trời nắng đẹp.  Hai bên đường cảnh nhà cửa cây cối xanh mướt thanh bình.  Ra tới nơi hoa dưa cũng đẹp, trái dưa càng ngon ngọt.  Được một ngày vui đi mót dưa.  Mót là vì dù dưa ngon nằm lăn lóc đầy, vừa chín tới mà không thu hoạch nữa, sẽ cày hết làm phân cho vụ trồng khác.  Mình mót được một xe đem tặng bạn bè và để xay sinh tố uống ngọt lịm.  Năm ngoái cô bạn MH đi hái dưa đem về cho mấy trái dưa.  Cô phải đi từ nhà tới farm khá xa hái xong ghé qua nhà mình, từ nhà cô qua nhà mình 1 giờ lái xe.  Quá công phu và trái dưa trở nên quá quý do tình bạn.  Cô hẹn năm nay sẽ rủ nhiểu bạn cùng nhau đi ra farm hái.  Cám ơn cô bạn MH, nhờ cô bạn nhiệt tình mà mình có ngày vui học thêm chuyện được trồng dưa hái dưa hấu.
HMP





Picking Watermelons
It’s early morning on Saturday, a friend  called to asked us to go to the farm picking melons. I really wanted to go, people were allow to pick the melon for 1 Sunday only. That farm opened at 12pm, so there was a few hours going around in watermelon fields. The next day the farmer cleaned plow tillage to prepare for planting other things. Travel from my house to the farm was more than 1-hour driving, so it took over 2 hours on the road for a round trip.  It’s a sunny Sunday. The road to the farm were beautiful  and peaceful landscape with big houses and green trees.  The melon flowers were beautiful. The melon was juicy when eating. It’s a fun day to pick up “the garbage melons”. Look at the field fulled of lying delicious melon, even the watermelons were pretty, the farmer stop harvesting, they will plow all melons to fertilizer for different crop. We picked up a full trunk of melons, we gave melons to friends.  We blended the melons so we had sweet smoothy melon drinking. Last year MH picking melons then she brought some melons to me. She drove to farm for picking melons then driving to visit my home. Travel to my home over 1-hour drive from her house. So the watermelons from MH were too precious. MH said this year she would invite many friends together to go out to farm picking melons. Thank you MH, thanks to her friendship.  According to MH enthusiasm we went out and had a fun day learning more about picking watermelons and growing melons.
HMP

Sunday, September 11, 2016

Wednesday, September 7, 2016

Nẻo Về

Nẻo Về
Lúc còn nhỏ đâu có bao giờ thắc mắc suy nghĩ già rồi con người đi về đâu, cũng không biết đạo hay theo đạo gì.  Cho tới khi thấy ba má thỉnh tấm ảnh bồ tát Quan Âm về đặt bàn thờ.  Có thêm giỗ kỷ niệm ngày ông nội ông ngoại mất.  Vậy là mình biết ba má theo đạo Phật và thờ cúng ông bà.  Năm mới hai người có đi chuà gọi là xuất hành đầu năm.  Trong năm hai ông bà cũng ít đi chuà,  quanh năm lo làm lụng nuôi đàn con đông đúc thêm hoài.  Ba má cũng ăn chay tháng mấy ngày như rằm và mùng một, vậy là mình học thêm đạo Phật ăn rau quả không sát sinh mà sao không chỉ ăn rau quả mà chỉ ăn chay vài ngày thôi.  Ba má đi chuà thì thầy tặng cho sách báo Đạo Phật, mình ham đọc sách nên mở ra đọc chuyện cổ tích làm ác nói ác hay một chút lầm lỗi sẽ đọa địa ngục, còn ăn ở hiền lành sẽ về niết bàn cực lạc sau khi chết.  Có năm lớp 2 học trường công giáo được học giáo lý cũng xuống địa ngục nếu lầm lỗi nhỏ thôi như nói láo cũng chỉ về địa ngục chịu hình phạt chứ khó về thiên đường sau khi chết.   Khi vào trung học có đọc sách Nẻo Về Của Ý tác giả Thích Nhất Hạnh.  Những cuốn sách của thầy viết văn chương nhẹ nhàng bay bổng.  Chính cuốn sách này tạo cảm hứng đọc thêm nhiều sách Phật khác và còn có ý muốn đi vô chuà tu.  Bây giờ thì hiểu tu tập là tu tâm tu sửa làm mới thân tâm mình trong bất cứ hoàn cảnh nào.  Khi qua sinh sống ở quốc độ Tây phương cũng mong ước có ngày được gặp thầy Nhất Hạnh.  Mấy năm trước khi thầy và tăng đoàn Làng Mai tới St. Catherine Ontario, mình ở gần mà lại bị bệnh shingles trên mặt không thể đi được.  Mất cơ hội ngàn năm một thuở.  Mỗi năm mình càng già thêm nhiều tuổi tự nghĩ mình đang bước trên đường gần về nhà cuả ông bà cha mẹNhiều khi tự hỏi đi tham dự các khoá tu để biết nẻo mà về sau khi ra khỏi thế giới ta bà này có phải không? Như mọi người thường làm, người ta làm mình cũng làm theo thì mới mong về cõi tây phương cực lạc, có về được không, hay về đâu?.  Có mua bộ sách Phật Học mang theo từ lúc ở Việt Nam để đọc nhưng  nhiều từ Hán Việt và đọc cũng hiểu mà đọc quên trước quên sau.  Học tụng kinh thì đọc chú đại bi chẳng hiểu gì cả và nhiều từ lạ không hiểu nhưng linh chú thì cũng đọc và học thuộc, bây giờ đọc sách và  nghe giảng thì cũng hiểu thêm ý nghiã chú đại bi.  Rồi ba mất má siêng tụng kinh cầu siêu cho ba sáng tối.  Nhưng vẫn chỉ nhìn thấy tụng kinh quỳ lạy, kính trọng chư tăng rồi cúng dường...cha mẹ làm sao mình lớn lên cứ theo đó mà làm lại mà chẳng tìm biết rõ ý nghiã cúng bái lễ nghi trong mọi hành động là sao?.  Có hôm nghe thầy Pháp Hòa giảng rõ tỉ mỷ ý nghiã vì sao cúng hương hoa trái cây và ý nghiã vái lại mới mở trí mình ra một chút.  Càng ngày có đọc thêm sách của các thầy viết tiếng Việt qua internet về đạo Phật, có học  thêm được mỗi ngày một chút.  Sách dịch từ tiếng Anh ra tiếng Việt lại cũng dể hiểu để học thêm.  Như vậy cũng tiếng Việt nhưng có ngôn ngữ hán Việt mà muốn đọc sách Phật cho hiểu thì phải học như học ngôn ngữ mới.  Đối với mình không còn có thì giờ mày mò học chữ Hán Việt này.  Sống ở quốc độ mà ngôn ngữ chính là tiếng Anh, học hiểu rõ tiếng Anh nói viết thông thạo cũng khó lắm mới được. Nên chỉ dành thì giờ học sách Phật bằng tiếng Việt là chủ yếu, đọc thêm tiếng Anh để học từ ngữ Phật giáo bằng Anh ngữ cũng khó rồi.  Mỗi ngày đều học hỏi thêm về kinh sách đạo Phật nhưng học hoài cả đời cho tới chết cũng học không hết đâu.  Ông bà cha mẹ đã ra đi hết, con cháu cũng theo cách ông bà làm là thờ ông bà cha mẹ, đặt hình lên bàn thờ tưởng nhớ, tới chuà cầu siêu.  Mỗi ngày mình dành thời gian thiền và cầu nguyện trước bàn Phật và tưởng nhớ tạ ơn ông bà cha mẹ.  Tới phiên mình chết thì mình đi về đâu đây? Học đủ thứ, đọc sách lung tung tiếng này tiếng kia cho nhức đầu rồi cuối cùng thì mình khẳng định với mình sẽ về nơi những người thương yêu mình.   Vì những người đó đã mang mình vào đời và vui mừng khi mình ra đời thì sẽ hoan hỉ chờ đón mình trở về với họ.  Cho nên rốt cuộc nẻo về của mình là đi về một cỏi với ông bà cha mẹ của mình thôi.
HMP

Wednesday, September 07, 2016