Gia
Tài Của Má
Tối qua mơ thấy Má tôi tóc trắng rất đẹp vui vẻ
mà còn nói Má có để tiền cho con làm của hồi môn, chắc là hồi môn
cho đám cháu gái của Má. Má tôi
đã qua đời 5 năm trước. Gia tài má
để lại cho tôi là một bọc len vụn đủ màu. Nói là len vụn vì bọc len gồm nhiều
cuộn len đủ cở đủ màu, trong đó cũng có những cuộn len còn nguyên
đan được cả cái áo nhỏ. Nhìn mấy
cục len là nhớ má mình lúc nào cũng đan, móc crochet đủ thứ áo mũ. Má còn ở nhà móc mũ kiếm tiền lúc
mới qua định cư Canada trong nhiều năm, tiền công móc 1 cái mũ hai ba
dollars mà phải móc cả ngày mới xong được 1 cái. Lúc còn nhỏ gia đình sinh sống ở Đà
Lạt nên vùng cao nguyên lúc nào cũng mát lạnh và cần áo len, má tôi
đan đủ thứ áo cho con mặc. Má bắt
đầu đan áo từ khi má còn trẻ. Bà
kể thời gian đi học ở Đà Lạt, má có một khoảng thời gian ở Domain
de Marie với các Xơ, và thời gian đi học y tá, xung quanh bà nhiều bạn
bè đan áo mặc vì lạnh quá, má cũng học đan, lúc đầu đan cho mình
sau đó đan cho mối ngoài chợ Đà Lạt.
Có các bà mở sạp ở chợ lầu Đà Lạt cứ ra đó nhận len về đan
xong đưa cho họ và lãnh tiền công.
Đan nguyên bộ áo cho em bé sắp sanh gồm áo mũ và vớ, tiền công
khiêm tốn thôi mà cũng hăng hái đan, đi đâu cũng mang theo giỏ xách có
cục len và kim đan, tận dụng đan ở mọi chỗ và bất cứ phút giây giờ
giấc nào thuận tiện. Không biết má
tôi còn đan gì nữa để kiếm thêm tiền lúc còn học sinh. Nghe Má kể chuyện đan len tôi hình dung bà rất
khéo tay vì khi tôi bắt đầu biết nhận xét thì có những chiếc áo len
má tôi đan cho em bé sắp ra đời rất đẹp.
Có hai cái áo len màu xám nhạt mà má tôi đan cho Ba tôi, Ba tôi
không mặc nữa nên lúc đó má tôi cho cậu mợ lúc cậu tôi đi dạy ở Đà
lạt. Cậu cũng không mặc nữa vì áo
quá cũ bị đính mực đỏ vài chỗ.
Cậu mợ lúc đó mới có hai cô gái nhỏ Lychi và Lyem. Mợ tháo áo len ra, giặc sợi len, phơi
khô, cuộn lại rồi đan thành nhiều đôi vớ cho con gái. Tối tối mợ mới
rảnh ngồi đan, trước khi đi ngủ. Mợ
vừa tháo áo cũ vừa kể chuyện. Áo
len có những chỗ khó tháo, mợ tôi cười Má cháu đan kỹ quá, lúc đó
má cháu mới quen ba cháu chắc yêu dữ lắm nên má cháu mới đan áo này
từng mũi cẩn thận kiểu cọ cũng nhiều, “áo
em đan cho anh mặc cho ấm tình đôi ta ha ha ha….” thỉnh thoảng mợ cắt bỏ rồi tháo rồi nối. Mợ kiên nhẫn tháo rồi mợ nhờ tôi cầm
giúp để mợ cuộn thành cuộn to cho dể ngâm nước giặc cho thẳng sợi
len, sau đó phơi vài nắng cho khô rồi lại cuộn thành cuộn nhỏ rôì
mới bắt đầu đan. Tối mợ vừa đan
vừa kể chuyện. Mợ vui tính nên
chuyện mợ kể lúc nào cũng vui. Sau
này tôi mới nghĩ ra mợ chỉ chọn lọc chuyện vui mà nói. Chuyện gì buồn mợ không nói cho nên tôi
chỉ nghe mợ kể chuyện khôi hài thôi.
Đó là lúc cậu đi huấn luyện chuyên môn vắng nhà, cậu là thầy giáo muà hè nào cũng tập trung huấn luyện chuyên môn với đồng nghiệp một nơi nào do bộ giáo dục chọn nên có năm phải đi xa. Lúc cậu ở nhà thì mợ bận lo cho cậu
nên không có nói hay kể chuyện nhiều.
Nhưng hai chiếc áo len cũ đan lại thành cả chục đôi vớ ngắn
dài cho em bé thay đổi ấm chân.
Tính ra thì Má tôi đan
áo đó hơn mười lăm năm mà rồi mợ vẫn tận dụng các sợi len đan thứ
khác là mợ tôi và má tôi đều giỏi.
Len mới đan thành áo mới nhưng khi áo len cũ rách thì tháo áo
cũ ra đan lại thành áo mới khác hay không đan áo thì đan những thứ khác như khăn quàng, găng tay,
vớ, mũ. Cách này thì các bà mẹ
đã tiết kiệm mà các con cháu cũng vẫn có áo mới mặc. Mỗi khi nhìn tấm ảnh đứa em thứ mười
mặc áo len ôm phần thưởng cuối năm là tôi nhớ má tôi đã tháo mấy cái áo cũ của mấy đứa anh nó mới bỏ phần
len mục rồi chập lại hai sợi cho dày đan thành chiếc áo này cho em
mặc ấm đi học mấy năm. Má tôi lúc
đó vừa bán hàng trong tiệm của mình vừa làm nghề y tá, vừa phải
nấu nướng mà vẫn đan áo cho con nữa là má tôi làm không nghỉ
tay. Má đã tận dụng mọi lúc mọi
nơi để đan. Má tôi đã dạy tôi đan
khi học lớp 1, thấy má đan cũng đòi đan vậy là tôi nhớ má tôi cho tôi
đôi kim đan nhỏ và cục len rồi dạy cho đan mũi xuống Tôi bắt đầu tập đan một miếng vuông nhưng vụng về
chỗ to chỗ nhỏ không biết lúc nào thêm ra bớt vô cho nên sau đó thì
chán không đan nữa. Đến lớp 3 thấy
má tôi móc áo thì cũng thích học và má tôi chỉ cho làm sao bắt đầu
móc và cũng không biết nhiều nên thói trẻ con ham chơi lại chán không
tiếp tục. Bây giờ nhìn túi len gia
tài má để lại tôi lại tiếp tục đan móc và mỗi khi đan móc thì nhớ
lại má mình. Má tôi đã ra đi năm
má 77 tuổi. Mấy năm qua rồi và từ khi tiếp tục đan móc tôi cứ
nhớ má mình đã có hai bàn tay khéo léo.
Tôi lại bị cứng khớp nên vận động đan móc cũng là cách tập
thể dục cho hai bàn tay mỗi ngày.
Hôm nay kỷ niệm 5 năm ngày má đã ra đi nhưng thật sự má tôi đâu
có đi đâu xa mỗi khi nhìn mấy cuộn len lại thấy như má còn ngồi đó
đan từng chiếc áo cho con cho cháu. Chuyện dể dàng tưởng như đơn giản
nhưng thật ra với người bận rộn lo toan làm lụng nuôi gia đình như Má tôi thì
giỏi mới làm được vì đâu phải ai cũng đan được. Đan nhiều kiểu mà thành áo thành
mũ...không phải dể dàng. Có hôm
gặp bà bạn chung building với má tôi, bà hỏi thăm biết má tôi đã
mất. Bà chỉ cái áo len đang mặc
nói chính má tôi đã đan tặng bà cái áo này. Đan móc trong lúc coi tivi để vận động
các ngón tay và tận dụng thời giờ của mình. Đời bà mẹ thì cũng giống như cuộn len,
còn con cái chính là áo len, cuộn len cạn thì thành áo len đẹp. Mẹ làm xong nhiệm vụ và ra đi để lại
những đứa con tiếp tục nối tiếp đời sống. Tôi cũng đang đi tiếp đời má mình, mỗi
khi đan nhớ mình có tới 3 cô cháu nội nhỏ. Nhưng nghề đan len này không biết hết
đời mình có truyền dạy lòng yêu thích đan móc cho tới cháu gái mình
được không. Hay là gia tài đan móc
của má tôi sẽ ngừng ngang đời tôi thôi.
Vì tôi đã dùng hết bọc len của má tôi để lại rồi,
tôi móc cho mỗi đứa cháu một cái mền và áo poncho làm kỷ niệm.
HMyPhuong
No comments:
Post a Comment