Dọn dẹp
Càng cao tuổi
thì trí nhớ giảm càng nhiều. Không
biết mức độ giảm này ra sao mà sao mình hay quên. Tự nhiên chià khoá xe kiếm không ra,
nhưng có 2 bộ chià khoá và mình chẳng mấy khi tự lái xe. Mình đi làm hay “lái xe bus”, nghiã là
đi trong thành phố chỉ ra đầu đường leo lên xe bus cho khoẻ thân. Nhưng cái chià khoá ám ảnh ngày
đêm. Có thể cái túi xách nhỏ làm
bằng da giả mềm hay rớt đồ. Mà
không biết rớt nơi đâu. Vậy là chỉ
có cách dọn dẹp nhà cửa để tìm.
Dọn hoài tới khi dọn dẹp mấy cái mũ thì tìm ra cái khoá nằm
ngay bên cạnh cái mũ, vậy là rõ khi đem cái mũ từ xe vô nhà thì để
luôn cái chià khoá cạnh bên thay vì treo vô cái móc của nó. Nhân tiện sắp xếp lại closet, lại kêu trời
sao mà nhiều áo quần giày dép quá.
Có cái còn nguyên nhãn nghiã là chưa đụng tới mua về rồi áo quyên
mặc, giày quên mang còn nguyên hộp.
Nghĩ lại mình đi làm khó nhọc mới ra tiền mà chi tiêu vào
chuyện áo quần giày dép 4 muà thật là phí quá. Dọn dẹp cho gọn nghiã là hốt vô bao
xong gọi người ta tới lấy đi. Cái
gì bán garage sale được thì cũng món mua thì bỏ tiền chục tiền trăm
nhưng bán thì thành vài đồng xu. Sách
vở nữa, để cho kiếm ra việc mà làm thì phải học và nhìn đống sách
thì ra cha mẹ con cái học nhiều vậy sao, mấy kệ sách thỉnh thoảng
mấy đứa con hốt đi cho bớt mà sao vẫn đầy lại. Học mỗi ngày mà biết được bao nhiêu, kiến
thức này đi đâu hết rồi? Càng ngày càng quên lãng. Có nghiã là tất cả sẽ đi vào hư vô như
mình vậy. Thôi thì cũng dọn dẹp
sạch bách chỉ giữ lại những gì cần kỷ niệm. Đồng thời không mua sắm gì mới cả là
xong. Những đồ vật kỷ niệm của ba má mỉnh và những hình ảnh gia
đình bao năm nay đối với mình thì quý nhưng đối với người khác thì không
có nghiã gì cả, vậy là thôi thì
cứ giữ hết đời mình tuỳ ý con cháu.
Mà vài năm nữa mình vào nhà dưỡng lão thì chỉ có cái giường
nhỏ cái tủ bé xíu vừa đủ cho vài ba bộ. Tháng tháng nhận tiền già của chính
phủ cũng chỉ vừa đủ ăn ở. Vậy là
rồi sẽ phải dọn dẹp sạch trơn khi càng già. Thôi chụp vài tấm ảnh cất vô cái file
rồi đồ thiệt thì nó ra đi ra sao cũng xong. Sống ở bên này các bác
cao niên mà mình hay gặp gỡ thăm viếng họ cười he he mình đang ở nơi
quốc độ siêu xã hội chủ nghiã khi cỏn trẻ, về già là quốc độ vô
sản chính cống đó nghe. Tất cả đồ
vật chỉ phục vụ giai đoạn cho bản thân còn tình thương sự an lạc vui vẻ thảnh thơi mới là quan
trọng cả đời.
HMP