Monday, October 27, 2025

Đọc Thơ

 


Đọc thơ

Đời người lúc thịnh, lúc suy
Lúc khỏe, lúc yếu, lúc đi, lúc dừng.
Bên nhau chua ngọt đã từng
Gừng cay, muối mặn, xin đừng quên nhau.
Ở đời nhân nghĩa làm đầu
Thủy chung sau trước, tình sâu, nghĩa bền.
Ai ơi nhớ lấy đừng quên…!
BÙI GIÁNG
🍀🍀🍀
Bài thơ của thi sĩ có đoạn này, mà khi đọc đoạn này tui thấm thiá tuổi già của hai người trong căn nhà nhỏ.
Hôm nay trời trong sáng nắng đẹp
Tui nấu nướng trong bếp. Đi ra vườn ông xã K đang rữa sỏi để trải lại cho đẹp. Thực là công việc vừa kiên nhẫn vừa khó nhọc. Tui vừa nấu vừa chạy ra canh chừng anh xã, vừa thúc anh vô ăn trưa.....Anh cứ làm xong mới đi vô nhà.
Tui chạy ra chạy vô giữa bếp và vườn sau.
Tui làm cơm chiên sò mussel, kết quả là tui làm cơm hơi cháy đó. Tui thiếu chánh niệm rồi.
Tui thú thật với anh
- Cơm khô ăn mất ngon
Nhưng anh nói:
- Vừa ăn vừa uống một lon bia là hết khô.
"Cơm xào" có cơm + hành +trứng+ cà chua cắt nhỏ+ và con sò mussel mà tui phải luộc rồi gỡ từng con rồi mới xào chung. Tưởng đâu làm tốt thì tui cũng có mắc lỗi làm cơm khô. Vì tại tui cử mở nhỏ lửa cho ấm nóng mà chờ, kết quả lửa lâu lâu quá cơm không như ý. Hơi cháy, mình tính là cơm nóng ấm ai ngờ cơm bị cháy vàng khô. Đáng lẽ cứ tắt lửa, khi ăn thì hâm lại, tui tự nhủ thầm già rồi mà vẫn ngốc.
Ui chu choa, thank you sự rộng lượng của anh chồng.
🥹😇🥲

Wednesday, October 22, 2025

Cô Giáo - Kỷ Niệm Đẹp Mãi



 

Cô Giáo

Tôi đã làm cô giáo từ niên khoá 1978 tới 1988. Được 10 năm.
Đã dạy môn sinh vật và nông nghiệp và nữ công và chính trị và tiếng Anh. Ui chu choa, tui chỉ tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh môn Sinh Vật thôi. Mà sao tới khi đi dạy thì dạy lắm môn thế. Chỉ vì môn Sinh Vật có nhiều giáo viên, cho nên nhận dạy môn khác cho đủ giờ làm việc.
Năm đầu tiên đi dạy 1978-1979 tôi xin về Bảo Lộc theo lời ba tôi đề nghị " chồng đâu vợ đó". Vì anh Kim đang làm việc tại công ty xuất nhập cảnh Lâm đồng mà anh làm tại tại trạm Bảo Lộc.
Tôi nhớ tôi đã dạy tại trường lộc Thiện Bảo Lộc, lúc đầu dạy hoá sau đó dạy tiếng Anh. Tôi có văn bằng Proficiency in English của Hội Việt Mỹ Đàlạt năm 1972 cho nên dạy tiếng Anh vỡ lòng cho các lớp cấp 2 cũng không có gì trở ngại. Tôi nhớ là 1 tuần dạy 4 buổi, mỗi buổi 4 tiết, là 16 tiết 1 tuần. 1 Tháng lãnh 70 đồng và một số tem phiếu thịt vải ...13 kí gạo thì thời đó chỉ có vài ký gạo . có khi nữa ký gạo còn lại là bobo và bột mì hay bắp. Đó là lương của giáo viên cấp 3 cho nên sau đó tôi mới biết các cô giáo tốt nghiệp Cao Đẳng Sư Phạm hay các cô giáo cùng cấp 2 học Đại học Sư Phạm 2 năm thì 65 đồng và thấp hơn là cấp 1 lương 45 đồng, lương không bằng lương tôi mà 70 đồng này cũng chỉ đủ sống 1 tuần thôi. Còn lại tôi không hiểu sao mà hai vợ chồng vẫn sống nhăn chớ không có chờ- ếch.
Hết năm học tới mùa hè1979 tôi lại xin Ba nói cho tôi đổi về Đàlạt.
Ba tôi đã đến gặp người cậu họ của Ba nhờ xin cho tôi về lại Đàlạt. Người cậu đó là người em họ của bà nội. Mẹ của ông là dì ruột của bà nội cho nên ông là fisrt cousin của bà nội. Ba tôi gọi là cậu họ, còn tôi vai là cháu của ông cậu. Ông là Đồng S D. tự là Phú D là thường vụ tỉnh ủy tỉnh Lâm Đồng và là Ban tuyên giáo tỉnh. Tôi không biết ba tôi và ông cậu nói gì mà cuối tháng 8 tôi có quyết định về trường Bùi Thị Xuân Đà Lạt dạy Sinh Vật.
Tôi đang học chính trị muà hè tại Đảo Lộc thì nhận quyết định liền dọn về Đàlạt cho kịp học khoá bồi dưỡng chính trị và chuyên môn tại trường BTX cùng với toàn giáo viên của sở giáo dục ĐàLạt.
Khi vào năm học 1979 - 1980 tôi chỉ dạy trên lớp khoảng 10 tiết 1 tuần - 1 tiết lên lớp giảng bài là 45 phút -. Nếu làm chủ nhiệm 1 lớp thì thêm 7 tiết. Những giờ khác là soạn giáo án, soạn bài tập kiểm tra 15 phút và 1 tiết cho học sinh, rồi chấm bài.
Đến năm 1983 lại có quyết định cho tôi đổi qua trường Chi Lăng Đà Lạt, tôi dạy ở đó tới năm 1985 lạ̣i quay về trường Bùi Thị Xuân.
Mỗi trường là 1 ban giám hiệu khác nhau và mỗi trường là một cách tổ chức với những phong cách có khác nhau về cách vận hành 1 trường khác nhau chút ít. Ban giáo viên thì gặp nhiều người khác nhau có nhiều trãi nghiệm khác để tích lũy kinh nghiệm.
Tư tháng 9 năm1985 tới tháng 9 năm 1988 dạy trường BTX và tôi đã xin nghĩ việc. Tôi chỉ viết đơn xin tạm nghĩ dạy 1 năm vì lý do sức khoẻ nhưng lại được sở giáo dục cho nghĩ việc luôn với chu cấp 10 tháng lương.
Tôi rất thích nghề cô giáo vì tôi thích hình ảnh các cô giáo của tôi.
Nghĩ việc thì cũng được vì con đông quá , tới 3 đứa. Ở nhà trông con và nộp đơn xin đi đoàn tụ gia đình với má và gia đình của các em tôi tại Canada. ngày 1 tháng 10 tôi nộp đơn ở Đàlạt và tới tháng 2 năm 1991 thì tôi cùng anh Kim và 3 con nhỏ tới phi trường Pearson đoàn tụ cùng gia đình. Tôi đã rất may mắn xin là được toại nguyện năm đó.
Tôi không đi học lại để trở lại đi làm cô giáo. Những lúc đi theo cháu ngoại vào trường cháu đang học, đi giữa những học sinh từ mẫu giáo tới 18 tuổi trong trường cháu học, lòng tôi bâng khuâng nhớ thời làm cô giáo 10 năm đã qua của mình.
Cô giáo mà tôi rất yêu mến và kính ngưỡng là nhiều cô, trong đó cô Cẩm Quỳ là tôi được gặp lại tại Canada và Cali. Tôi rất nhớ cô giáo của mình
Tạ ơn các cô thầy đã dạy dỗ tôi nên người hôm nay.🙏🙏🙏
Cám ơn đã đọc tâm tình của MỹPhương. 😀🤩😍
Hamilton 22 Oct 2025
❤️💛💚
Kỷ Niệm Đẹp Mãi
Những người trong tấm ảnh này đã là học sinh và cô giáo và nhân viên đã làm việc tại trường Bùi Thị Xuân Đà Lạt. Cô giáo Tôn Nữ Cẩm Quỳ là tác giả tấm ảnh này. Cô gởi tặng MyPhương nhiều năm trước. Cô CQ đã chọn ảnh đẹp tươi của từng người ghép vào thành một bức tranh do chính cô vẽ nền hoa anh đào và thông xanh quanh hồ Xuân Hương với nóc trường Yersin trong trời xanh mây trắng Đà Lạt
Năm mới chúc những người đẹp trong tấm ảnh này luôn có cuộc sống bình an dù ở bất cứ nơi nào trên thế giới.
Cám ơn cô Cẩm Quỳ.


Thursday, October 16, 2025

Con Đường Muà Thu



Con đường muà thu

Hai bên đường lá chuyển màu vàng
Trời nhiều mây trắng xám
Sẽ tới ngày tất cả lá màu vàng đỏ nâu...
Con đường thu vàng là như vậy đó.
Love Fall of Canada
😀🤩😍

Like Cooking


 

Thích Nấu Ăn

Tự nấu nướng chiên xào luộc rồi ăn cùng gia đình là niềm vui. Tui thích nấu đủ thứ. Nhưng bi chừ già rồi tui trở nên làm biếng "thích nấu ăn". Không còn ngồi nghiên cứu món ăn mới nữa. Nhưng có lườì thì cũng phải vô bếp thôi.
Mỗi ngày cũng nấu vì không nấu thì sẽ đói. Mà lại không thích những đồ ăn mua ngoài tiệm cho nên cũng phải tự nấu. Nấu nhanh đơn giản thì chuẩn bị một bữa trưa và chiều cũng mất 2, 3 giờ cho việc cắt gọt tỉa rau quả, cá , thịt....và rữa rau...hay trái cây cũng phải ngâm rữa trước khi ăn. Rất công phu nhưng phải làm thì mới có ăn.
Lại thích ăn ngọt thì phải tự làm mứt. Dâu tây nhìn thấy đẹp thì mua, hai ngày sau chưa kịp ăn là héo, thế là đem làm mứt.
Cam sau khi vắt nước uống còn cái vỏ thì cũng đem làm mứt
Người già giấc ngủ ngắn cho nên hai hay ba giờ sáng mà thức thì tui ra bếp làm mứt. Làm xong thì đi ngủ lại.
Hôm nay cũng làm mứt dâu tây và thêm chút gừng xắc sợi nhỏ.
Cháu ngoại bé nhỏ cũng thích mấy thứ mứt của bà ngoại. Mứt vỏ cam thơm mùi tinh dầu vỏ cam và ngọt ngào. Ăn một miếng rồi uống một chút trà nóng rất ngon.
Mứt dâu ăn với bánh mì cũng ngon. Vị ngọt ngào thì ai cũng thích. Tui thì không sợ ăn ngọt vì mỗi ngày ăn chút vị ngọt để nhắc mình sự ngọt ngào làm mình hạnh phúc.
Ăn ngọt sợ đường trong máu tăng, thường thì người ta bị hạ đường huyết quá thấp mới nguy hiểm tính mạng chứ ngày ăn 3 bữa nhỏ, và có ăn thêm chút snack ngọt cũng không sao. Tự kiểm tra lượng đường rồi sẽ chẳng có gì lo sợ.
Tui cũng mang mứt mình làm cho con cháu ăn để lan toả sự ngọt ngào với nhau.
Cám ơn đã đọc tâm tình của MỹPhương

5Năm 6Tháng 7Ngày



 Nghe Thầy Giảng

5 Năm 6 Tháng 7 Ngày...
Được giải thích như vầy: khi sống tới 50 tuổi trở lên thì đời sống của mình tính bằng năm. Sống tới 60 tuổi trở lên thì tính bằng tháng. Tới 70 tuổi trở lên thì tính bằng ngày....
Đó là thầy Pháp Hoà nói trong một bài giảng
🍀🍀
Tui nghe xong thì nghĩ rằng:
Ui chu choa tui năm nay 69 tuổi, thì ra mỗi tháng qua đi là một tháng vui vẻ trên đời của tui đó. Còn chưa tới 70 mà mỗi ngày thức dậy tui đã thầm nghĩ: "mỗi sớm thức dậy là một ngày tiếp ṭục vui vẻ mà kề cận những người mình thương yêu"
Cứ theo cách này mà nghĩ thì những ai sống lên tới 80 thì đời sống tính bằng giờ và có thể về thiên đường bất cứ giờ nào phải không? Còn nếu sống trên 90 thì đời sống trên dương gian này tính băng phút, có thể đi tới thiên đường bất cứ giây phút nào... Mỗi phút giây đi qua là một niềm vui đó nhỉ???
Tui tưởng tượng tui bị đau đầu gối nhiều khi phải cầm thêm cái gậy đi cho vững, vậy nếu có sống tới tuổi xa xôi 80, 90 này tui thấy tui chỉ có đau nhứt lung tung trên cơ thể từng giây phút cho nên có lẽ là tui không có vui cười và vui sống thật từng phút giây đâu đó.
Từ 70 trở đi tui sống tính bằng ngày là tốt rồi đó.
😀🤩😍
Tui nhớ năm 2010 cậu Bốn ở VN gọi điện thoại cho tui nói:
- Cháu Titi à, cậu trên 70 rồi cháu về thăm cặu đi...70 trở đi cậu không biết sống bao lâu đâu , cháu nên về thăm cậu ....
( Mở ngoặc chỗ này Tui ở nhà má tôi đã đặt cho cái tên TiTi từ khi mới sanh ra. Cho nên trong vòng gia ̣đình thân cận anh chị em ruột và các cậu dì gọi tôi là TiTi )
Nghe cậu lập lại 2 lần "về thăm cậu" như vậy. Tui nghe hết hồn nhịp tim tăng tốc và đầu cũng trống rỗng liền trả lời ngay:
- Dạ ch́áu sẽ về thăm cậu .
Tui đã theo anh xã Kim về thăm cậu và đi một vòng từ Saigon tới Huế và Đàlạt và Muĩ Né với cậu trong 3 tuần. Khi về lại nhà tui nghĩ cậu đang khoẻ mạnh mà có lẽ sau năm sau gặp lại cậu ở Windsor như lời cậu nói " sẽ sang thăm cháu năm sau". Nhưng năm sau vào tháng 10 cậu về sum họp với ông bà ngoại.
Như vậy là sau 70 trở đi đời sống ta tính bằng ngày cũng đúng đó chứ. Ai biết ra sau ngày sau, que sera sera...???
☘️☘️☘️
Mỗi ngày nghe thầy giảng pháp cũng thêm một chút khai mở tâm trí, không dám nói giác ngộ gì cả.
Tạ ơn thầy Pháp Hoà về bài học hôm nay.
Tạ ơn cậu đã thương cháu từ nhỏ tới lớn như một người cha hiền thứ 2 của con.
Tạ ơn tất cả
🙏🙏🙏

Monday, October 6, 2025

Kỷ Niệm




 Kỷ Niệm

Trong lúc Mukimie nấu nướng trong bếp. Anh xã Kim lại hát karaoke vài bản nhạc trẻ của các nhạc sĩ ngày xưa.
Trong lúc chờ anh hết hát thì dọn bàn ăn tối. Tôi lấy phone ra thâu tiếng hát của anh, trong lúc đó mở tivi xem youtube hình ảnh thành phố Saigon xưa. Bất ngờ một hình ảnh hiện ra, chiếc xe bán hoành thánh mì hiện ra trên màng ảnh Tivi. Trong đầu tôi bỗng "click" bật ra hình ảnh xưa quen thuộc.
Lúc tôi đang còn học ở Đại học Sư Phạm năm 1976 tới 1978, hầu như tuần nào anh Kim cũng đi công tác ở Saigon và tới nhà trọ tôi ở đường Trần Bình Trọng gần trường ĐHSP. Anh đón tôi ra chỗ đường Trần Thiện Thuật có các xe bán hoành thánh mì và tất cả các nhà hàng quán cơm ...để ăn trưa hoặc là ăn tối với anh.
Có một quán ăn tên HàNội bán Jambon tự làm rất ngon, Pa tê cũng rất ngon... Sáng thì quán này bán điểm tâm và 1 đĩa có Jambon + Pa tê gan + cà chua+ dưa leo và 1 cái bánh mì nhỏ. Mà bột bánh mì này được trộn theo kiểu bánh mì bagette của Pháp. Chúng tôi ăn sáng ở quán Hà Nội. Vài lần ăn sáng đó mà anh Kim nhớ mãi mỗi khi chúng tôi ăn hamburger.
Chúng tôi cũng đã đặt Jambon _ pa tê ở đó đem về ĐàLạt đãi trong tiệc cưới của chúng tôi.
Khi đã cưới nhau xong tôi dọn về ở đường Nguyễn Thiện Thuật ở trong khhu Bàn Cờ bên cạnh gia đình anh họ của tôi. Tôi ở đó cũng hay chạy ra xe mì của một người Tàu - Trung Hoa- mua hoành thánh hay mua bò viên ăn tối khi lười không nấu bữa tối. Xe nào cũng có những tấm kính có hình ảnh vẽ các câu chuyện sử ký của Trung hoa. Những tô mì đó rất ngon và có vị đặc biệt khó quên. Sau này khi nào ăn hoành thánh mì ở tiệm ăn ở thành phố Hamilton này. Mì rất ngon nhưng không có cái ngon của tô mì hoành thánh ở Saigon hay Đàlạt. Ở Đàlạt thì có 1 xe mì hoành thánh ở ngay góc đường Minh Mạng và Phan Đình Phùng, bên cạnh rạp xinê Ngọc Hiệp. Ngay bên cạnh đó có tiệm ăn Như Ý. Tất cả là những tiệm ăn của người Tàu đó. Anh Kim thỉnh thoảng đạp xe đạp chở tôi ở yên sau tới ăn mì hoành thánh. 2 vợ chồng người Tàu kể chuyện là bán hàng ăn nhưng vẫn đang chờ đi sum họp với con gái ở Đức. Có lẽ giờ này họ đã ở xứ Đức, còn chúng tôi đã ở xứ Canada.
Tôi vẫn tự nấu hoành thánh mì hay mì gà ăn tại nhà. Tự nấu sẽ không có bột nêm, gia vị đơn giản và nước stock có cà rốt và hành trắng cho nước ngọt ngào. Mì của tôi nấu mang tên là Mì hoành thánh Mukimie.
Bây giờ có nơi nào còn có xe mì như chiếc xe ngày xưa đó.
Kỷ niệm ngon lành như tô hoành thánh mì muôn thuở không bao giờ quên.
Hôm nay tôi không nấu mì trong bữa tối nhưng khi ăn thì lại phản phất mùi vị mì hoành thánh trong không khí.
Biết nói gì đây???
Cám ơn đã đọc chuyện của MỹPhương.

Friday, October 3, 2025

Trái Bí Xinh Tươi


 

Trái bí xinh tươi


Trái bí đặc biệt dành cho trang hoàng lễ Halloween
Trồng gì lạ quá... trồng mấy tháng ra trái bí hai màu xanh vàng, da bí sần sùi. Trái bí bằng nắm tay người lớn. Vậy mà tui đã cất hạt bí từ năm ngoái rồi đợi tới hè mới chăm chút ra được trái bí muà thu đem tặng cháu ngoại, hy vọng cháu thích trái bí của bà ngoại.
😀🤩😍