68 Tự Kiểm Điểm
Qua 60
Mà còn sống
Là thọ lắm rồi đó
Tôi đâu nghĩ mình "sống thọ" tới vậy. Từ lúc nhỏ tôi hay đau lặc vặc. Người thì ốm teo mỏng như tờ giấy. Thay đổi thời tiết là ho hen cảm cúm sụt sùi. Có người nhìn tôi nói "tướng chết yểu..."
Cha
thì nói "con bé nhỏ hãy học hành cho có nghề nghiệp mà tự nuôi thân khi ba má không còn trên đời này để nuôi con..." Hay là cha chỉ mấy bà gánh rau gánh bún nói với tôi: " Con nhỏ bé ốm yếu không làm lao động gánh gồng được như người ta đâu, ráng mà học rồi dùng trí não mà làm việc sau này nuôi thân."
Vậy là tôi siêng học theo lời ba. Học xong đại học nhằm thời mà lương không đủ nuôi mình. Ba tôi muốn tôi học ra bác sĩ thì sẽ có đủ thu nhập tốt và lại giúp đỡ nhiều người. Tôi lại thì rớt kỳ thi vào trường y nên học sư phạm. Lúc đó ba má vẫn chu cấp cho con gái đi học mà lại nói câu nói miả của mọi người lúc đó: "nhất y nhì dược, tạm được bách khoa, còn chó chạy cùng đường mới vào sư phạm". Nghiã là làm cô giáo nghèo mạt rệp bị khinh thường quá xá. Tôi vẫn ra trường đại học sư phạm 4 năm làm cô giáo dạy sinh vật. Cũng bị đì nhiều khi đi dạy qua 3 trường. Mà có mấy chú bác bà con che chở. Cũng hay bị đau ốm lúc đi dạy ở̉ Dalat.
Lúc xin nghĩ việc 1988 thì tôi làm cô giáo cũng 10 năm rồi và thôi hít bụi phấn thì hết ḅị viêm phế quản luôn.
Tới năm 1991 tôi đi qua Canada cùng chồng và 3 con do em trai và gia đình bảo lãnh. Khi di cư sang canada thì dù thay đổi đủ thứ thời tiết và làm việc cực khổ hơn mà lại ít bệnh hơn. Ít bệnh lặc vặc mà bị bênh đau nhức xương và bị bệnh khác. Nhìn chung thì cũng "khoẻ mạnh". Vì từ bé có cơ thể nhỏ bé và dù đau ốm hay không thì tôi cũng đi học đều đặn không vắng hay bỏ học.
Tôi lại quen anh Kim lúc đi học đại học cuối năm 1975. Người thanh niên cao hơn người bình thường và chỉ thích người cao và đẹp cở hoa khôi mới làm bạn gái. Đâu có ưa người lùn đâu. Sao lại quen tôi và luôn không rời tôi???
Vậy mà năm 1977 chúng tôi kết hôn.
Mà dù gầy còm sao tôi ḷại sinh được 3 đứa con mập mạp khoẻ mạnh. 2 Em bé trai nhỏ nhất mới sinh là 3kí200. 1 Em bé gái 3kí800. Các em bé chỉ bú mẹ mà lớn lên khoẻ mạnh vui vẻ. Thời gian 1978 tới 1983 rất khó khăn đủ mọi mặt mà các con vẫn khoẻ mạnh. Sau đó cũng vậy thôi những ngày tháng với đủ thứ rắc rối khốn khổ từ trong nhà tới ngoài xã hội. Vậy mà tôi đã thoát qua mọi thứ bỉ cực.
Tới quê hương mới còn vừa làm việc vừa học lại. Cũng chăm sóc gia đình cũng làm đủ thứ việc. Cũng bệnh đó chứ, toàn bệnh ra vô bệnh viện và gặp bác sĩ hằng tháng, uống thuốc mỗi ngày. Vẫn chu toàn việc nhà và làm việc để có tiền nuôi gia đình và bản thân. Tôi lại học xong 2 cái bằng college để đi làm việc cùng với rất nhiều training trong nghề nghiệp nữa. Làm việc liên tục cho tới lúc nghĩ hưu lãnh lương già. Mà cũng vì dịch COVID 2019 tôi mới thôi ra ngoài làm việc. Người tôi dể đau và khó lành, thôi ở nhà, mà cũng 63 rồi, xin tiền hưu non cũng có ít tiền vừa đủ sống.
Từ đó tới bây giờ ngày mà mình tới tuổi 68 thì nhìn lại...
Các con đã trưởng thành tốt đẹp rồi. Làm sao mà con người gọi là ốm yếu nhỏ xíu như tôi lại hoàn tất toàn bộ những gì một người phụ nữ phải "rất khoẻ mạnh" mới trải qua được trong đời mình.
Nhờ có phước báu lớn , nhờ tình thương mà đượ̣c.
Sao mà mình còn sống là thọ lắm rồi đó.
Tôi tự nhìn lại và tạ ơn cha mẹ chị em của mình đã luôn bảo bọc và làm chỗ dựa cho tôi. Tạ ơn tình thương của chồng con tạo sức mạnh vô tận trong tôi. Tạ ơn những người bà con thân thiết đã thương yêu tôi và gia đình tôi. Cảm ơn tất cả giúp đỡ của bạn hữu.
Thật tạ ơn.
68 Tự Kiểm Điểm
Qua 60
Mà còn sống
Là thọ lắm rồi đó.
68 Self-Review
Over 60
And still alive
That's a long time
I didn't think I would "live long". Since I was little, I was often sick. My body was thin as paper. When the weather changed, I would cough, have a cold and feel run down. Some people looked at me and said "It's look like you would die young..."
My father said "my little girl, study hard to get a job so you could support yourself when your parents were no longer here to support you..." Or my father pointed to some vegetable and noodle female vendors and said to me: "You're small and weak, you couldn't do manual labor like other people, study hard and use your brain to work to support yourself later."
So I studied hard as my father said. I finished university at a time when my salary wasn't enough to support myself. My father wanted me to study to become a doctor so I could have a good income and help many people. I failed the entrance exam to medical school so I studied pedagogy. At that time, my parents still supported their daughter to go to school but said the nonsense saying of everyone at that time: "first medicine, second pharmacy, okay polytechnic, only dogs run away to pedagogy". Meaning that being a poor teacher was looked down upon too much. I still graduated from the university of education for 4 years and became a biology teacher. I was also bullied a lot when I taught at 3 schools. But I had a few uncles and relatives who protected me. I also often got sick when I taught in Dalat.
When I applied to quit my job in 1988, I had been a teacher for 10 years, and I stopped breathing chalk dust and my bronchitis was gone.
In Feb 1991, I went to Canada with my husband and 3 children sponsored by my younger brother and family. When I immigrated to Canada, despite the change in weather and harder work, I got sick less. I got sick less often but I got bone pain and other diseases. Overall, I was "healthy". Because I was small since I was young and whether I was sick or not, I went to school regularly without missing or dropping out.
I met Kim when I was in college at the end of 1975. The young man was taller than normal Vietnamese people and only liked tall and beautiful girls like beauty queens as his girlfriend. He didn't like short people. Why did he meet me and always stay with me???
And yet in 1977 we got married.
And despite being so skinny, I gave birth to 3 chubby, healthy children. The 2 youngest boys were born at 3k200. 1 girl was 3k800. The babies only breastfed and grew up healthy and happy. The period from 1978 to 1983 was very difficult in every way, but the children were still healthy. After that, it was the same, with all kinds of troubles and hardships from home to society. Yet I escaped all the hardships.
When I arrived in my new homeland, I worked and studied at the same time. Also taking care of the family and doing all kinds of work. Same illness, always sick in and out of the hospital and seeing the doctor every month, taking medicine every day. Still doing housework and working to earn money to support my family and myself. I finished 2 college degrees to go to work with a lot of training in the profession. Working continuously until retirement and receiving old age pension. But also because of the COVID 2019 epidemic, I stopped working outside. I get sick easily and heal slowly, I just stay at home, and I'm 63, applying for early retirement is just enough to live on.
From then until now, when I turn 68, looking back...
My children have grown up well. How could a so-called weak and small person like me have completed everything that a woman must be "very healthy" to experience in her life.
Thanks to great blessings, thanks to love.
Why am I still alive, that's a long life.
I look back and thank my parents and siblings for always protecting and supporting me. Thank my husband and children for their endless love. Thank my close relatives for loving me and my family. Thank you for all the help from my friends.
Thank you very much.
68 Self-Review
Over 60
To still be alive